Nhớ chăng là lúc em đến trong màu trắng hối tiếc bên một người.
Помнишь ли, как ты пришла, вся в белом, полная сожаления, к другому?
Gói trong mộng ước nát vỡ tan giọng hát biết em vui dường nào.
Завернутые в разбитые мечты, обрывки песни рассказывали, как ты счастлива.
Mà để giờ đây nặng nề âm thầm bước đi trên lối về ngập đầy một bài thơ còn chép nơi trang giấy lời như trách ngõ về sao vắng giữa lúc trời đêm ko trăng.
А теперь ты уходишь, тяжёлым, безмолвным шагом, по дороге, залитой стихами, что остались на страницах, словно упрёк пустой улице в безлунную ночь.
Phút giây chợt nhớ không ngước khi nhìn đến lúc bước chân vào đời.
В миг внезапного воспоминания, не поднимая глаз, когда ты вступала в жизнь...
Biết đâu là bến giữa lúc tay còn trắng biết ai nay đổi thay.
Откуда было знать, где пристань, когда руки пусты, кто изменится.
Từng lá vàng rơi ngập ngừng sao là khi hoa chưa nở trọn một mùa mà đổi thay tà áo trắng để úa mờ trăng sáng chuyến đò hôm ấy chắc cũng buồn trông heo mây.
Падают листья, нерешительно, словно цветы не успели отцвести, а ты уже сменила белое платье, затмив лунный свет. И паром в тот день, наверное, тоже грустил, глядя на облака.
Nhưng thôi xin tha thứ một người khi biết rằng đời không đem lại câu ước hẹn.
Но прости меня, ведь жизнь не всегда исполняет обещания.
Nay đường đời đành hai lối còn đâu
Теперь наши пути расходятся,
Em ơi những kỷ niệm buồn xưa ấy gói trọn một lời hoen áo mong mạnh vui chi bước chân độc hành
Милая, все те печальные воспоминания прошлого я храню, словно каплю на тонкой рубашке. Желаю тебе сил и радости в одиноком пути.
đã mấy lần rồi xuân đã về một mùa động lạnh lẽo với giá buốt và từng
Сколько раз уже приходила весна, холодная зима с морозами и
Thu tìm đến với chiếc lá vàng hận rơi.
Осень с падающими жёлтыми листьями, полными сожаления.
Đến nay là hết em hỡi đâu là phút tiếc nuối xin tạ từ.
Теперь всё кончено, дорогая, где же та минута сожаления? Прощай.
Biêt mai lại sáng bóng tối đem vùi lấp biết bao nhiêu lời thơ.
Знаю, завтра снова наступит утро, а тьма похоронит множество стихов.
Để tiếng đàn rơi bên thì thầm bên đèn khuya
Пусть звуки гитары шепчут в свете ночника.
Mưa không ước một lời thề ngõ về thôi lần đó
Дождь не просит клятв, улица пуста, как и тогда.
Không gian vẫn màu tê tái với tình xưa ấy cũng sẽ buồn như hôm nay.
Пространство по-прежнему серое, и старая любовь будет грустить, как и сегодня.
Nhớ chăng là lúc em đến trong màu trắng hối tiếc bên một người.
Помнишь ли, как ты пришла, вся в белом, полная сожаления, к другому?
Gói trong mộng ước nát vỡ tan
Завернутые в разбитые мечты,
Giọng hát biết em vui dường nào mà để giờ đây nặng nề âm thầm
Обрывки песни рассказывали, как ты счастлива, а теперь ты уходишь, тяжёлым, безмолвным шагом,
Bước đi trên lối về ngập đầy một bài thơ còn chép nơi trang giấy lời như
По дороге, залитой стихами, что остались на страницах, словно
Trách ngõ về sao vắng giữa lúc trờii đêm không trăng.
Упрёк пустой улице в безлунную ночь.
Nhưng thôi xin tha thứ một người khi biết rằng đời không đem lại câu ước hẹn.
Но прости меня, ведь жизнь не всегда исполняет обещания.
Nay đường đời đành
2 lối còn đâu
Теперь наши пути расходятся.
Em ơi những kỷ niệm buồn xưa ấy gói trọn
1 lời hoen áo mong manh
Милая, все те печальные воспоминания прошлого я храню, словно каплю на тонкой рубашке.
Vui chi bước chân độc hành đã mấy lần rồi
Зачем этот одинокий путь? Сколько раз уже
Xuân đã về một mùa động lạnh lẽo với giá buốt và từng thu tìm đến với chiếc lá vàng hận rơi.
Приходила весна, холодная зима с морозами и осень с падающими жёлтыми листьями, полными сожаления.
Đến nay là hết em hỡi đâu là phút tiếc nuối
Теперь всё кончено, дорогая, где же та минута сожаления?
Xin tạ từ biết mai lại sáng bóng tối đem vùi lấp biết bao nhiêu lời thơ để tiếng đàn rơi thì thầm bên đèn khuya
Прощай. Знаю, завтра снова наступит утро, а тьма похоронит множество стихов. Пусть звуки гитары шепчут в свете ночника.
Mưa không ươc một lời thề ngõ về thôi lần đó không gian vẫn màu tê tái với tình xưa ấy cũng sẽ buồn như hôm nay.
Дождь не просит клятв, улица пуста, как и тогда. Пространство по-прежнему серое, и старая любовь будет грустить, как и сегодня.