Текст и перевод песни Nhật Trường - Ong Lai Do
Добавлять перевод могут только зарегистрированные пользователи.
Tôi
đã
gặp
một
chiều
trên
bến
nước
I
met
him
one
afternoon
at
the
water's
edge,
Ông
lái
đò
ngồi
đợi
khách
sang
sông
The
ferryman
sat
waiting
for
passengers
to
cross
the
river.
Gió
đưa
nhẹ
đôi
hàng
lau
lả
lướt
The
wind
gently
swayed
the
rows
of
reeds,
Ông
lái
buồn
đưa
mắt
mỏi
mòn
trôngTôi
đã
gặp
một
chiều
trên
bến
nước
The
sad
ferryman
gazed
wearily
ahead.
I
met
him
one
afternoon
at
the
water's
edge,
Ông
lái
đò
ngồi
đợi
khách
sang
sông
The
ferryman
sat
waiting
for
passengers
to
cross
the
river.
Gió
đưa
nhẹ
đôi
hàng
lau
lả
lướt
The
wind
gently
swayed
the
rows
of
reeds,
Ông
lái
buồn
đưa
mắt
mỏi
mòn
trông
The
sad
ferryman
gazed
wearily
ahead.
Một
dĩ
vãng
tự
nghìn
xưa
chiếu
dội
A
millennium-old
scene
reflected,
Mỗi
chiều
về
sống
lại
giữa
hồn
ông
Revived
every
afternoon
in
his
soul.
Ông
chỉ
muốn
cuộc
đời
xưa
đen
tối
He
just
wanted
the
dark
past,
Xóa
nhòa
đi
trong
cùng
tận
đáy
lòng
To
be
erased
from
the
depths
of
his
heart.
Mới
ngày
nào
trên
bến
sông
vắng
lạnh
Just
a
while
ago,
on
the
cold
and
lonely
pier,
Đời
buồn
thinh
như
lỡ
một
cung
đàn
Life
was
silent,
like
a
broken
string
on
a
harp.
Thuyền
đò
ông
mang
nặng
sầu
cô
quạnh
His
ferryboat
carried
heavy
loneliness,
Lặng
lờ
đưa
bao
khách
lạ
sang
sông
Quietly
carrying
strangers
across
the
river.
Khách
qua
đò
ngày
xưa
hờ
hững
quá
The
passengers
of
the
past
were
indifferent,
Trả
công
ông
để
lại
một
vài
xu
Paying
him
with
a
few
cents.
Họ
với
ông
hai
cảnh
đời
xa
lạ
They
and
he
lived
in
two
different
worlds,
Sang
sông
rồi
không
một
tiếng
phân
ưu
Once
across
the
river,
not
a
word
of
sympathy.
Và
cứ
thế
dòng
đời
trôi
lặng
lẽ
And
so
life
flowed
quietly,
Bến
ngày
xưa
tưởng
ngủ
muôn
đời
The
old
pier
seemed
to
sleep
for
eternity.
Ông
lái
đò
trong
tuổi
già
bóng
xế
The
ferryman,
in
his
twilight
years,
Còn
mong
gì
thấy
được
ánh
hồng
tươi
Still
longed
to
see
the
bright
rosy
dawn.
Nhưng
một
hôm
ánh
hồng
lên
rực
rỡ
But
one
day,
the
rosy
dawn
blazed
gloriously,
Non
sông
rền
một
điệu
nhạc
oai
hùng
The
nation
resounded
with
a
majestic
melody.
Giòng
sông
xưa
chuyển
mình
lên
hăm
hở
The
old
river
transformed,
surging
with
enthusiasm,
Muôn
hoa
tươi
căng
thẳng
nhựa
sống
hùng
Countless
flowers
bloomed,
brimming
with
vigorous
life.
Ông
lái
đò
giờ
đây
già
yếu
lắm
The
ferryman,
now
old
and
frail,
Cũng
thấy
lòng
sống
lại
tuổi
đôi
mươi
Felt
his
heart
revive
with
the
energy
of
his
youth.
Hồn
rung
mạnh
trước
cảnh
đời
tươi
thắm
His
soul
stirred
by
the
vibrant
spectacle
of
life,
Nỗi
mừng
vui
không
thốt
được
nên
lời
Overwhelmed
with
joy,
he
could
not
speak.
Từ
hôm
đó
bến
đò
ông
sống
dậy
From
that
day
on,
his
ferry
pier
came
alive,
Bao
nhiêu
chiều
đã
đón
khách
sang
sông
Every
afternoon,
welcoming
passengers
across
the
river.
Những
người
khách
không
giống
ngày
xưa
ấy
These
passengers
were
different
from
those
of
the
past,
Họ
về
đây
hồn
nặng
trĩu
bên
lòng
They
came,
their
souls
heavy
with
burden.
Họ
về
đây
bụi
vương
mình
trên
nếp
áo
They
came,
dust
clinging
to
their
clothes,
Đường
xa
xăm
tóc
lộng
gió
tơi
bời
Their
hair
dishevelled
by
the
wind
on
their
long
journeys.
Họ
đi
rồi
ông
thấy
buồn
áo
não
When
they
left,
he
felt
a
tinge
of
sadness,
Vì
họ
qua
bến
ấy
một
lần
thôi
For
they
would
only
cross
this
pier
once.
Và
từ
đó
bên
hàng
lau
lả
lướt
And
from
then
on,
by
the
swaying
reeds,
Khách
ngày
xưa
không
trở
lại
sang
sông
The
passengers
of
the
past
never
returned
to
cross
the
river.
Nên
mỗi
chiều
thả
thuyền
theo
bến
nước
So
every
afternoon,
as
he
set
his
boat
adrift,
Ông
lái
buồn
đưa
mắt
mỏi
mòn
trông
The
sad
ferryman
gazed
wearily
ahead.
Một
dĩ
vãng
tự
nghìn
xưa
chiếu
dội
A
millennium-old
scene
reflected,
Mỗi
chiều
về
sống
lại
giữa
hồn
ông
Revived
every
afternoon
in
his
soul.
Ông
chỉ
muốn
cuộc
đời
xưa
đen
tối
He
just
wanted
the
dark
past,
Xóa
nhòa
đi
trong
cùng
tận
đáy
lòng
To
be
erased
from
the
depths
of
his
heart.
Mới
ngày
nào
trên
bến
sông
vắng
lạnh
Just
a
while
ago,
on
the
cold
and
lonely
pier,
Đời
buồn
thinh
như
lỡ
một
cung
đàn
Life
was
silent,
like
a
broken
string
on
a
harp.
Thuyền
đò
ông
mang
nặng
sầu
cô
quạnh
His
ferryboat
carried
heavy
loneliness,
Lặng
lờ
đưa
bao
khách
lạ
sang
sông
Quietly
carrying
strangers
across
the
river.
Khách
qua
đò
ngày
xưa
hờ
hững
quá
The
passengers
of
the
past
were
indifferent,
Trả
công
ông
để
lại
một
vài
xu
Paying
him
with
a
few
cents.
Họ
với
ông
hai
cảnh
đời
xa
lạ
They
and
he
lived
in
two
different
worlds,
Sang
sông
rồi
không
một
tiếng
phân
ưu
Once
across
the
river,
not
a
word
of
sympathy.
Và
cứ
thế
dòng
đời
trôi
lặng
lẽ
And
so
life
flowed
quietly,
Bến
ngày
xưa
tưởng
ngủ
muôn
đời
The
old
pier
seemed
to
sleep
for
eternity.
Ông
lái
đò
trong
tuổi
già
bóng
xế
The
ferryman,
in
his
twilight
years,
Còn
mong
gì
thấy
được
ánh
hồng
tươi
Still
longed
to
see
the
bright
rosy
dawn.
Nhưng
một
hôm
ánh
hồng
lên
rực
rỡ
But
one
day,
the
rosy
dawn
blazed
gloriously,
Non
sông
rền
một
điệu
nhạc
oai
hùng
The
nation
resounded
with
a
majestic
melody.
Giòng
sông
xưa
chuyển
mình
lên
hăm
hở
The
old
river
transformed,
surging
with
enthusiasm,
Muôn
hoa
tươi
căng
thẳng
nhựa
sống
hùng
Countless
flowers
bloomed,
brimming
with
vigorous
life.
Ông
lái
đò
giờ
đây
già
yếu
lắm
The
ferryman,
now
old
and
frail,
Cũng
thấy
lòng
sống
lại
tuổi
đôi
mươi
Felt
his
heart
revive
with
the
energy
of
his
youth.
Hồn
rung
mạnh
trước
cảnh
đời
tươi
thắm
His
soul
stirred
by
the
vibrant
spectacle
of
life,
Nỗi
mừng
vui
không
thốt
được
nên
lời
Overwhelmed
with
joy,
he
could
not
speak.
Từ
hôm
đó
bến
đò
ông
sống
dậy
From
that
day
on,
his
ferry
pier
came
alive,
Bao
nhiêu
chiều
đã
đón
khách
sang
sông
Every
afternoon,
welcoming
passengers
across
the
river.
Những
người
khách
không
giống
ngày
xưa
ấy
These
passengers
were
different
from
those
of
the
past,
Họ
về
đây
hồn
nặng
trĩu
bên
lòng
They
came,
their
souls
heavy
with
burden.
Họ
về
đây
bụi
vương
mình
trên
nếp
áo
They
came,
dust
clinging
to
their
clothes,
Đường
xa
xăm
tóc
lộng
gió
tơi
bời
Their
hair
dishevelled
by
the
wind
on
their
long
journeys.
Họ
đi
rồi
ông
thấy
buồn
áo
não
When
they
left,
he
felt
a
tinge
of
sadness,
Vì
họ
qua
bến
ấy
một
lần
thôi
For
they
would
only
cross
this
pier
once.
Và
từ
đó
bên
hàng
lau
lả
lướt
And
from
then
on,
by
the
swaying
reeds,
Khách
ngày
xưa
không
trở
lại
sang
sông
The
passengers
of
the
past
never
returned
to
cross
the
river.
Nên
mỗi
chiều
thả
thuyền
theo
bến
nước
So
every
afternoon,
as
he
set
his
boat
adrift,
Ông
lái
buồn
đưa
mắt
mỏi
mòn
trông
The
sad
ferryman
gazed
wearily
ahead.
Оцените перевод
Оценивать перевод могут только зарегистрированные пользователи.
Авторы: Chauvien, Nghiahieu
Внимание! Не стесняйтесь оставлять отзывы.