Lyrics Buông - ICD
Buông
đôi
tay
em
trôi
theo
cơn
mơ
Chuông
đếm
ngược
gọi
em
trốn
chạy
cùng
ngày
giờ
Qua
tháng
ngày
em
vẫn
miệt
mài
ngồi
đợi
chờ
Vì
điều
gì
đây?
Em
cũng
đâu
nào
hay
biết
Em
chôn
đi
bao
riêng
tư
âu
lo
Không
muốn
nhớ
về
nhưng
tâm
tư
em
đâu
cho
Mơ
được
sống
lại
được
ngày
mình
còn
gặp
mặt
đợi
chờ
Dù
là
hư
vô,
dù
là
khoảnh
khắc
Khi
đưa
đôi
tay
đan
vào
nhau
Lệ
đằng
sau
tan
vào
sâu
trong
niềm
đau
Em
đã
mệt
vì
tình
ái,
khi
đặt
cược
vào
người
mới
Nhưng
niềm
đau
là
người
cuối
cùng
tìm
tới
Ta
đi
qua
nhau
thật
nhẹ
nhàng
Nhưng
sao
em
lại
mang
thêm
nỗi
đau
Em
phát
mệt
vì
điều
đó,
tự
dồn
mình
vào
đường
khó
Và
rồi
không
cho
được
mình
được
thoát
ra
Buông
đôi
tay
em
trôi
theo
cơn
mơ
Chuông
đếm
ngược
gọi
em
trốn
chạy
cùng
ngày
giờ
Qua
tháng
ngày
em
vẫn
miệt
mài
ngồi
đợi
chờ
Vì
điều
gì
đây?
Vì
điều
gì
đây?
Em
chôn
đi
bao
riêng
tư
âu
lo
Không
muốn
nhớ
về
nhưng
tâm
tư
em
đâu
cho
Mơ
được
sống
lại
được
ngày
mình
còn
gặp
mặt
đợi
chờ
Dù
là
hư
vô,
dù
là
khoảnh
khắc
Tôi
lạc
bước
vào
trong
mối
tình
này
Nơi
mảng
sáng
thì
ít
còn
tăm
tối
thì
đầy
Chúng
ta
đã
mắc
kẹt
quá
lâu
trong
Những
cuộc
hội
thoại
phải
dùng
lời
nói
dối
để
trình
bày
Tôi
cảm
thấy
năng
lượng
cạn
kiệt
quá
Khi
đối
diện
với
thực
tại
nghiệt
ngã
Tôi
thu
mình
lại
trong
cái
ổ
cô
đơn
Và
đợi
chờ
ai
đó
sẽ
tìm
đến
đường
dây
buôn
bán
nỗi
buồn
này
triệt
phá
Thế
có
phải
dại
không?
Có
những
thứ
không
muốn
thấy
nhưng
bản
thân
lại
mong
Hay
là
ta
bắt
đầu
lại,
vất
nỗi
buồn
lại,
tiếp
tục
cuồng
dại,
Nhưng
không,
cả
hai
đang
cố
nuôi
cái
cảm
xúc
không
tồn
tại
Bước
tiếp
đi!
Đúng
hướng
rồi
đấy
Bước
tiếp
đi!
Rời
khỏi
chuỗi
ngày
tồi
ấy
Bước
tiếp
đi
nhưng
em
lại
tưới
tắm
cho
tia
hi
vọng
viển
vông
của
tôi
Vươn
lên
đâm
chồi
đấy
Đắm
chìm
vào
tình
cảm
tôi
không
cảnh
giác
Tôi
không
chạy
theo
thứ
ảo
ảnh
khác
Cơ
thể
tôi
bơm
đầy
cảm
xúc
về
em
căng
đến
mức
Húych
nhẹ
cũng
đủ
để
làm
tôi
nổ
tung
thành
nghìn
mảnh
xác
Ta
chỉ
biết
ném
sự
tức
giận
về
nhau
Khi
mà
hạnh
phúc
và
đau
đớn
đang
cận
kề
nhau
Tôi
cố
giả
vờ
như
thể
mình
không
hề
đau
Mà
đâu
ngờ
phải
đối
mặt
với
những
cơn
giông
về
sau
Tôi
phát
ngán
đêm
đen
những
ngày
tháng
quên
em,
Những
hồi
ức
được
tâm
trí
bất
ngờ
gợi
(tại
sao?)
Chúng
ta
đều
là
kẻ
thiếu
kiên
nhẫn
vậy
mà
Vẫn
dành
thời
gian
để
chờ
đợi
(là
sao?)
Vừa
cố
quên
em
bị
kỉ
niệm
đánh
phủ
đầu
Sống
trong
những
ngày
tháng
chẳng
biết
bao
giờ
là
đủ
sầu
Tôi
đã
từng
hết
sức
vun
đắp
xây
dựng
tình
cảm
của
chúng
ta
Nhưng
hoá
ra
sự
cô
đơn
mới
là
gã
"chủ
thầu"
Cố
đưa
cảm
xúc
thăng
hoa
nhưng
tôi
bị
húc
văng
ra,
Như
bản
năng
tôi
cố
đứng
lên
sau
khi
ngã
Tôi
cố
né
tránh
mọi
thứ
nhắc
nhở
về
em,
đối
mặt
với
hoài
niệm
tôi
như
tên
phạm
bị
truy
nã
Tại
sao
giữa
chúng
ta
không
nói
ra
mọi
chuyện
Hay
tất
cả
những
suy
nghĩ
bản
thân
giấu
Tôi
tưởng
mình
được
xem
1 màn
kịch
dở
Nhưng
ai
ngờ
chỗ
tôi
ngồi
lại
chính
là
sân
khấu
(Buông
đôi
tay)
Dòng
thời
gian
tàn
ác
đem
thêm
u
sầu
Màn
đêm
đen
tối
bóp
nát
tâm
trí
cũ
nhàu
Yêu
thương
đan
kẽ
ngón
tay
rỉ
máu
đau
về
Người
mà
em
luôn
muốn
quay
lại
từ
đầu
Buông
đôi
tay
em
trôi
theo
cơn
mơ
Chuông
đếm
ngược
gọi
em
trốn
chạy
cùng
ngày
giờ
Qua
tháng
ngày
em
vẫn
miệt
mài
ngồi
đợi
chờ
Vì
điều
gì
đây?
Vì
điều
gì
đây?
Em
chôn
đi
bao
riêng
tư
âu
lo
Không
muốn
nhớ
về
nhưng
tâm
tư
em
đâu
cho
Mơ
được
sống
lại
được
ngày
mình
còn
gặp
mặt
đợi
chờ
Dù
là
hư
vô,
dù
là
khoảnh
khắc
Attention! Feel free to leave feedback.