Lyrics Trải Lòng (First Ver) [Radio Edit] - AK & Bran
Tuần
hoàn
trong
cuộc
sống
hàng
ngày
Ta
nhìn
phiền
lo
chất
đống
càng
đầy
Ta
phải
ngóng
bầy
đàn,
sống
màn
này
Nếu
đời
này
chơi
Bạc,
ta
đã
có
đống
vàng
này
Mở
cửa
phòng
thứ
đầu
tiên
gặp
là
phiền
lo
Nó
luyên
thuyên
nói
liên
tục
về
tiền
to
Sợ
hãi,
cứ
không
tạo
mà
liền
ra
Phân
thân
vô
tận
như
được
gọi
triệu
hồi
ra
Ta
nhận
thấy
được
tất
cả
ở
cái
tuổi
15
Những
gì
tự
vấn
suốt
trong
cả
10
năm
Cố
mình
tự
dối
lòng,
miệng
chối
từ
Suốt
2 năm
mù
quáng,
như
thằng
nghiện
đói
liều
Nhưng
cuộc
đời
luôn
cho
ta
những
cú
đấm
thẳng
mặt
Gạc
cẳng
chân
để
ta
phải
biết
cẳng
trật
Đủ
để
đưa,
ta
ra
khỏi
Ảo
mộng
bản
thân
khiến
ta
- ra
- khỏi
Cần
gì
nhiều,
nhà
mình
mần
thì
nhiều
Khang
trang
không
có
nhưng
mà
bần
thì
nhiều
Liệu,
hôm
nay
bếp
có
còn
chút
gạo?
Tiền
bạc
như
bài
toán
trừ
muốn
dần
rút
gọn
Khiến
mẹ
giấu
tiếng
lòng
vào
trong
vết
chân
chim
Cậu
phải
qua
đời
vì
bệnh
giấu
kín
trong
tim
Chị
đi
xa
làm
việc,
lâu
có
ngày
về
Anh
thì
đổ
nợ,
tiền
lời
đã
thấy
kề
ngày
Tiếng
phấn
trên
bục
giảng
là
nguồn
sống
chính
của
gia
đình
Khi
chị
hai
vẫn
viết,
tiếp
tục
dạy
Mặc
kệ
đi
những
lời
nói
và
còn
ánh
mắt
người
ta
nhìn
Sau
mỗi
giấc
ngủ
là
đến
tiết
mục
chạy
Như
vẽ
tranh
trong
bóng
tối
mà
không
hề
biết
biện
pháp
1 vòng
lẩn
quẩn
không
hề
chú
ý
chuyện
khác
Hóa
đơn
cuối
tháng,
nước,
điện,
cáp
Buộc
bản
thân
ta
phải
chiến
đấu
mà
không
hề
biết
luyện
giáp
Tiếp
dồn
liên
hoàn
là
phần
tiền
ngân
hàng
Ta
chẳng,
còn
gì,
ngoài
những
nỗi
phiền
dâng
nàng
Mảng
tối
sáng
bị
lấn
bởi
mảng
tối
khác
Đưa
từng
bảng
phối
phác
thảo
lạc
quan
tới
khoản
đói
khát
Thành
một
con
người
lo
nghĩ
và
tràn
đầy
khô
khan
Nếu
ta
học
để
mình
thanh
thản
chắc
bị
đày
lưu
ban
Nên
đôi
lúc
ta
để
em
phải
lo
vì
đó
Niềm
vui
cho
không
bao
nhiêu
nhưng
nỗi
lo
thì
có
Và
khi
ta
cho
gì
đó,
thì
chắn
chắn
sẽ
nhận
lại
Đi
vay
tiền
góp,
có
thêm
tiền
lãi
nhận
lại
Để
mẹ
phải
sầu
lo,
tìm
mọi
cách
đủ
xoay
sở
Trong
lúc
đó
tiền
học
cho
con
lại
không
thể
sơ
xảy
Rồi
tiếp
tục
lại
mượn,
mượn
lại
nợ
Nợ
lại
mượn,
tính
số
tiền
mượn
lại
sợ
Thiếc
nghĩ,
cần
tìm
đâu
đó
thoát
ra
Có
những
gì
mình
muốn
thì
không
phó
thác
ta
Người
ta
ra
xì
phố
và
thấy
mọi
mảnh
đời
Bức
tranh
tệ
nhất
ta
đặt
tên
gọi
"cảnh
đời"
Đợi
rảnh
rồi
có
khi
ta
lại
thưởng
nó
Khi
mọi
lời
ta
nghe
không
đáp
có
khi
bị
gọi
chảnh
chó
Khi
chỗ
ta
ở
có
lá
có
gió
có
có
mưa
bay
Nước,
hoa,
nhang
khói,
đến
thế
giới
mới
chưa
hay
Tên
họ
niên
đến-đi
đều
được
khắc
trên
bảng
Sống
chỉ
để
chết
có
khi
lại
thấy
thanh
thản
Attention! Feel free to leave feedback.